ĐÔI LỜI TẢN MẠN VỀ OREGAIRU


Xin lỗi mọi người, đã quá lâu rồi kể từ lần cuối tôi đăng một cái gì đấy lên trên cái dead blog này (hình như bài đăng gần nhất cách đây nửa năm trước). Lý do chủ quan thì do tôi lười, còn lý do biện hộ.. à nhầm khách quan thì có quá nhiều thứ mà tôi cần phải đặt ưu tiên giải quyết lên trên việc viết blog (như chơi Sekiro và Final Fantasy XV chẳng hạn... xin lỗi mọi người).

Có một lý do khác để tôi không viết nhận xét hay cảm xúc của mình về bất cứ tựa game, anime hay novel nào (mà hình như cả năm qua ngoài 3 thứ đấy ra tôi không đả động tới bất cứ nội dung nào khác). Đấy là, hoặc chúng quá khó để tôi dám viết ra mà không bị cộng đồng fandom cho ăn gạch (Evangelion, Nier: Automata, Cowboy Bebop,..); hoặc là chúng chỉ tạo ra cảm hứng nhất thời cho tôi, chứ không đủ để thúc đẩy tôi dành hàng giờ để viết một bài viết nào đấy. “H2O - Footprints on the sand” là một ngoại lệ (Sca-ji vạn tuế), nhưng chất lượng bài viết đó thực sự tệ vì ham muốn hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn của tôi, dẫn đến việc sự tồn tại của nó đã chấm dứt bởi tổ hợp Shift + Delete.

Nhưng với tác phẩm này thì khác…

Không liên quan lắm, nhưng giờ tôi mới nhận ra là tôi viết phần mở đầu này dài hơi quá đáng..
Tôi đã đồng hành cùng với Yahari ore no seishun lov.. Oregairu trong hơn 1 năm trời ( hoàn thành hết 2 phần anime, bị cuốn hút bởi không khí của nó, rồi tìm đọc phiên bản light novel, nhận được tin có season 3 trong vui sướng vì số mình đỏ vl, không phải chờ đợi một khoảng thời gian dài dằng dặc để đợi phần tiếp theo như nhiều người khác). Và phải thú thực rằng, hiếm có một tác phẩm nào lại có thể mê hoặc tôi đến như vậy.

Tôi có sự đồng cảm mạnh mẽ với Hachiman, vì bản thân tôi cũng là một người có cách nhìn “hơi thiếu lạc quan” về cuộc sống này ( “mọi hành động của con người đều xuất phát để phục vụ chính họ” là suy nghĩ chủ đạo trong cách nhìn thế giới của tôi, và hiển nhiên là nó không được “tươi đẹp” cho lắm). Tôi ngạc nhiên trước sự chân thực của các nhân vật, trước những biến đổi rất nhỏ và chậm rãi trong tính cách của họ, để rồi khi đọc lại tiểu thuyết, tôi giật mình khi thấy dàn nhân vật trước kia đã từng có tính cách như thế này, hành động theo cách này… Tôi thích cái cách mà cùng với sự thay đổi của nhân vật, những góc khuất trong tính cách của họ cũng dần hiện ra, và từ những góc khuất đó xuất hiện những nút thắt mới trong cốt truyện theo một cách mà ai cũng phải bất ngờ. Và tôi yêu cái cách mà khi nhìn lại mọi nút thắt đó, tôi nhận ra rằng chúng đều là những vấn đề rất quen thuộc mà bất cứ ai cũng đã trải qua, nhưng được trình bày dưới một góc nhìn thật nghiêm túc, thật kỹ càng (và cũng thật vô vọng) của Wataru Watari. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều chỉ để có thể diễn đạt những lời văn trên ( thậm chí có những điều chỉ được tôi diễn đạt ra từ 3-4 hôm trước, và có những điều tôi sẽ không thể viết ra được trong bài viết này). Và tôi chợt nhận ra rằng câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình đó sẽ là một cách tuyệt vời để mở đầu bài viết này:

“Có một thứ gì đó ở Oregairu cuốn hút mình, nhưng bởi một lý do nào đó, mình không thể nói được ra nó.
Chính xác hơn, là mình không hiểu về điều đó, nên không thể nào nói ra được..”

"Điều đó" là gì?

1. MỐI LIÊN KẾT CỦA CON NGƯỜI, VÀ CẢ NHỮNG SAI LẦM


Quay trở lại hơn 1 năm trước, vào thời điểm mới hoàn thành season 2 của anime Oregairu, thứ đầu tiên tôi thốt lên không phải là những lời tán dương, cũng chẳng phải những lời xúc phạm miệt thị mà tôi thường dùng khi đụng phải 1 tác phẩm dở, mà tôi tự hỏi rằng: "cuối cùng thì thứ này muốn nói về điều gì". Đó có lẽ là lần đầu tiên mà có một tác phẩm khiến tôi mơ hồ khi nghĩ về chủ đề của nó ( về sau thì tôi hiểu ra rằng đây là vấn đề của phiên bản chuyển thể, tôi sẽ đề cập kỹ hơn ở đằng sau). Trong suốt quãng thời gian đọc phiên bản tiểu thuyết, bằng việc cố gắng tìm điểm chung giữa những tập, tôi có thể diễn đạt được chủ để đó bằng 5 6 câu văn. Nhưng tôi thừa hiểu rằng cốt lõi của một tác phẩm nghệ thuật chỉ nằm gọn trong vài từ ngữ ngắn gọn, do đó đấy không phải là câu trả lời đúng. Và gần đây thì tôi đã tìm kiếm được câu trả lời, thật đơn giản làm sao khi chủ đề của nó nằm ngay ở tiêu đề tác phẩm. Chắc chắn không phải là “chuyện tình thanh xuân bi hài”, vì nếu coi Oregairu là một tác phẩm tình cảm, thì nó xứng đáng được coi là một tác phẩm thất bại. Và đúng như tiêu đề, Oregairu là câu chuyện về khát khao được kết nối với con người, và cả những "sai lầm" được sinh ra từ khát khao đó.

Hachiman vốn là một kẻ cô độc, và quyết chọn cho mình lối sống cô độc đó bởi vì những mối quan hệ giữa người và người xung quanh, theo cậu, đều là những mối quan hệ hời hợt và được dựng lên bởi sự ích kỷ của con người. Và Hachiman thà chấp nhận cuộc sống bị xa lánh, kỳ thị bởi những người xung quanh, còn hơn là phải cố gắng giả tạo chỉ để được người khác quan tâm, chấp nhận bản thân mình. Đấy là lý do mà trong suốt cả bộ truyện, trong những đoạn tự thoại của mình, cậu luôn nhìn thế giới dưới ánh mắt khinh bỉ, coi thường, thậm chí là đã có những lần Hachiman chọn cách "sửa chữa" những mối quan hệ của người khác theo lý tưởng đó ( như cách cậu định chia rẽ nhóm bạn đã cô lập bé Rumi, mặc cho nguyện vọng của Rumi là được quay lại với nhóm bạn đó;  việc cậu quyết định chấm dứt mối quan hệ với “cô gái tốt” Yui sau khi biết được Yui là người đã vô tình gây ra tai nạn cho Hachiman, và việc Yui kết thân với Hachiman là biểu hiện của sự thương hại; và cả việc thất vọng khi phát hiện ra việc Yukinoshita đã giấu diếm chuyện cô ở trên chiếc xe gây ra chính tai nạn hôm đó).

Những quyết định đó không hề sai, vì chẳng ai mong muốn những mối quan hệ xung quanh mình chỉ được khơi gợi lên từ những sự dối trá cả. Nhưng, đồng thời chúng cũng chẳng hề đúng một chút nào, bởi dù cho mối quan hệ đó có hời hợt đến mức nào, những mối quan hệ có dối trá đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không có ai sẵn sàng đạp đổ đi những mối quan hệ của mình cả ( đó là lý do mà Rumi sẵn sàng tha thứ cho những người bạn của mình, dù cho chính họ đã làm tổn thương bé đi chăng nữa ). Vì ai cũng sợ hãi mất đi những thứ mình đang sở hữu, và còn đáng sợ hơn nữa khi thứ mình mất chính là mối quan hệ giữa người và người. Việc bỏ qua cảm xúc của người khác, bất chấp làm việc theo lý tưởng của mình đã vô tình khiến cậu hoặc trở thành kẻ xấu trong mắt tất cả mọi người, hoặc tự huỷ hoại đi những thứ mình đang có. Kết quả của những công việc mà Hachiman thực hiện đều đúng với mục đích ban đầu của câu lạc bộ Tình nguyện, nhưng cái giá phải trả luôn là việc cậu tự làm tổn thương mình. Cái cớ rằng vì mình là một kẻ cô độc nên việc mình tự làm hại bản thân chẳng ảnh hưởng đến ai chỉ càng củng cố thêm việc thiếu thấu hiểu cảm xúc người khác của 8man.

Đó là khi 8man nhận ra sai lầm đầu tiên của mình và sửa sai nó: “Không áp đặt tư tưởng của mình lên những người khác nữa”.

Nhưng sửa chữa sai lầm không đồng nghĩa với việc không tiếp tục mắc thêm những sai lầm nào nữa...

Có một ranh giới rất mong manh giữa việc không ép người khác tuân theo lý tưởng của mình, và tự mình xoá bỏ đi lý tưởng của chính mình. Đó chính là vực dốc mà Hachiman đã tự lao mình xuống, và điều đó lý giải cho sự thay đổi hành vi của cậu trong nửa sau của Oregairu. Từ việc không chấp nhận sự hời hợt, giả dối trong những mối quan hệ, 8man bắt đầu cho phép điều đó xảy ra ( cụ thể là mối liên kết giữa những thành viên trong nhóm bạn của Hayato, cũng một phần do thói quen hy sinh bản thân mình của Hachiman nên đã hành động trái theo lý tưởng của mình ). Để rồi sau đó chính cậu tự biến mình thành một người hoàn toàn khác: nói dối Yukinoshita, tự mình hành động một mình để ngăn Yukino trở thành hội trưởng hội học sinh, để cô không phải từ bỏ vị trí trong câu lạc bộ. Và đó là khi mà mối quan hệ giữa thành viên trong câu lạc bộ tình nguyện trở nên khác lạ ( ít nhất thì không lạ so với cách Hachiman mong muốn). Yui thì chấp nhận việc lừa dối Yukino để câu lạc bộ mãi là nơi của 3 người họ, Hachiman thì luẩn quẩn trong vòng tròn lý tưởng và hành động, còn Yukino thì mắc kẹt giữa việc không muốn khiến người khác phải lo lắng đến mình và mong muốn được gắn kết với 2 người bạn của mình, khiến cô chẳng thể làm gì cả và phó mặc mọi thứ cho Hachiman. Những điều dối trá dần hiện lên, và với nỗi sợ không muốn mối quan hệ cậu đang có biến thành 1 sự dối trá, Hachiman đã quyết định muốn biết những điều “chân thật”.



Ước muốn của Hachiman, dù vốn thật viển vông, dù vô cùng ích kỷ, nhưng nó chính là thứ mà một kẻ cô độc như cậu mong muốn. Nếu được biết tất cả những ý nghĩ chân thành của đối phương, thì hiển nhiên mối quan hệ giữa họ sẽ trở thành một mối quan hệ “thực sự” đúng nghĩa: không giả dối, không hời hợt. Tuy nhiên, nếu chọn lựa chọn này, thì cũng đồng nghĩa với việc “họ” sẽ chẳng còn là “nhóm bạn 3 người” nữa. Vì ngoài thứ khát khao rằng 3 người sẽ mãi tồn tại như thế này thì sâu trong mỗi nhân vật còn tồn tại một thứ tình cảm khác, và thứ tình cảm này không cho phép khát khao ban đầu được trở thành sự thật. Cuối cùng thì vẫn có một người sẽ phải đau khổ vì quyết định này.

Mắc phải sai lầm, hối hận khi nhìn ra sai lầm, sửa đổi sai lầm, vấn đề được giải quyết, nhưng rồi một vấn đề khác xuất hiện do chính hành động sửa sai của mình, và một sai lầm mới sinh ra... Cái vòng tròn luẩn quẩn này cứ tiếp tục trong suốt tác phẩm này, và khi nghĩ lại thì cái vòng tròn đó luôn hiển hiện trong cuộc sống của mỗi người, chứ không riêng gì những nhân vật tiểu thuyết.

Tôi chắc chắn rằng, tất cả những người đang đọc bài viết này cũng phải tự dằn vặt mình một lần khi làm sai một điều gì đó, và tự hỏi những câu hỏi kiểu như: “Nếu như mình chọn cái này thay vì cái kia, thì liệu mọi chuyện sẽ khác?”

Tôi không biết có phải do lối suy nghĩ "không được tích cực lắm" về cuộc sống của tôi, hay đây chỉ là một câu châm ngôn tôi đọc được ở đâu đó mà tôi đã quên mất tác giả của nó, nhưng đây là câu văn vẫn luôn thường ngày lởn vởn trong tâm trí tôi:
“Không có lựa chọn dẫn đến kết thúc tốt và xấu, kết cục chỉ có tệ hoặc tệ hơn...”

Có lẽ rằng, học cách chấp nhận rằng không có một kết cục như mơ nào tồn tại trên đời, sai lầm vẫn sẽ luôn diễn ra, và chỉ có những thứ chân thành mới khiến chúng ta vơi bớt cảm giác tội lỗi mới chính là bài học mà Wataru Watari gửi gắm.

2.  ANIME VÀ CÂU CHUYỆN CHUYỂN THỂ TIỂU THUYẾT



Không thể phủ nhận rằng phiên bản anime của Oregairu là một anime chuyển thể tốt, ít nhất là nó đủ tốt để thuyết phục tôi đọc nguyên tác tiểu thuyết. Hình ảnh ổn, phần 1 thì nổi bật ở gam màu tươi sáng, background chăm chút; còn hậu bản thì cuốn hút tôi ở tạo hình nhân vật giờ đã đẹp hơn rất nhiều: đôi mắt có chiều sâu hơn, ngôn ngữ cơ thể được thể hiện chi tiết, tông màu bớt sặc sỡ đi, nhưng nó tạo cảm giác chân thật cũng như một bầu không khí ảm đạm mà chính xác là thứ cần có ở season 2 này . Âm nhạc hay, vẫn như truyền thống của MONACA: không tạo ra những bản nhạc xuất sắc nhất, mà luôn tạo ra những bản nhạc hợp với khung cảnh và tâm trạng nhân vật nhất. Tôi đặc biệt thích những bản soundtrack đơn giản (từ số lượng nhạc cụ cho đến giai điệu) được trình bày trong Oregairu. Không có phàn nàn gì về dàn lồng tiếng của phiên bản anime này cả, tôi nghĩ phim đã có được dàn seiyuu hoàn hảo nhất có thể, thậm chí có thể nói một vài nhân vật trong tác phẩm này sinh ra chỉ để dành cho các diễn viên lồng tiếng trong dàn cast này. Nếu chỉ xét trên phương diện nghe nhìn, thì thật sự Oregairu xứng đáng được coi là một tác phẩm tốt. Nhưng nếu bạn đã đọc qua tiểu thuyết và quay lại xem phiên bàn anime này, thì vấn đề rõ ràng nhất bạn có thể nhìn ra được chính là cách mà anime này truyền tải nội dung đến với người xem.

hachiman season 1 vs season 2 - Google Search | Anime, Latest ...
Cá nhân tôi vẫn đánh giá cao những gì feel. mang đến trong khâu tạo hình nhân vật và hoạt hoạ hơn là Brain's Base 

Oregairu phiên bản anime là một câu chuyện có đầu, có cuối, có thể tóm tắt được nội dung của nó một cách dễ dàng và ăn khớp với phiên bản tiểu thuyết, thế nhưng điểm yếu chí mạng của nó lại nằm ở sự kết nối giữa người xem và nhân vật trên màn ảnh. Để cho dễ hiểu thì các bạn hãy tưởng tượng như thế này: bạn đang ở giữa một dòng sông, quang cảnh 2 bên đẹp, thứ âm thanh thiên nhiên (hay gọi theo ngôn ngữ tiếng Anh sang chảnh thì là ambient sound ) làm bạn thoả mãn, bạn thư giãn trên dòng sông đó, nhưng điều kỳ lạ là bạn không cảm nhận được dòng chảy của con sông đấy, và cho đến khi bạn nhận ra là mình đã tới một quang cảnh hoàn toàn khác thì bạn không hiểu là mình đã đến đây bằng cách nào, hay con sông đã đưa bạn đi theo hướng nào. Đó chính xác là những gì tôi đã cảm nhận được khi xem anime lần đầu tiên với Oregairu, và chỉ khi đọc tiểu thuyết thì tôi mới có thể giải thích nó một cách chính xác bằng ngôn từ. Bạn biết 8man là một thanh niên cô độc, có cách nhìn tiêu cực về cuộc sống, và luôn giải quyết những vấn đề của người khác theo một cách độc dị mà trông qua thì khá là “ngầu”. Nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến thế, bạn không cảm nhận được sự thay đổi tâm lý của 8man, cho đến khi sang những tập đầu của season 2 thì bạn bất ngờ trước sự thay đổi trong lý tưởng của 8man (còn tệ hơn thì bạn sẽ vẫn cảm thấy là chẳng có gì thay đổi cả, và anh 8man vẫn cứ thông minh và ngầu lòi như bình thường ). Nhân vật có nói một số câu thoại khá là “triết lý “ để bộc lộ thế giới quan, nhưng khi nói xong thì gần như chẳng ai hiểu là nhân vật vừa nói gì (ít nhất thì bạn vẫn có thể hiểu nếu như tua đi tua lại đoạn đấy và cố gắng hiểu), và cứ dần dà như thế bạn bị mất kết nối với nhân vật. Không phải Oregairu là tác phẩm duy nhất mắc phải vấn đề này, một số tác phẩm anime chuyển thể có hơi hướng “triết học” và “lý tưởng” đều cũng xảy ra những lỗi như thế ( 1 ví dụ đơn giản là những anime chuyển thể tiểu thuyết của Kinoko Nasu, dù cho có hay không có Ufotable đứng ra đảm nhận ). Để giải thích được nguyên nhân của những vấn đề này thì đó là do sự sai khác trong cách chúng ta tiếp nhận 2 loại hình nghệ thuật khác nhau là tiểu thuyết và phim ảnh; còn với riêng trường hợp của Oregairu thì đó còn là mục đích của phiên bản chuyển thể ngay từ khi còn nằm trên giấy tờ.


Khác với Oregairu, lý tưởng của Archer trong UBW được bộc lộ trước khi mọi nút thắt trong cốt truyện được cởi thắt, thành thử dù bạn có tua đi tua lại bao nhiêu lần scene này đi chăng nữa thì cũng sẽ vẫn không hiểu được nội tâm của Archer

Tiểu thuyết, với đặc tính thể hiện nội dung thông qua một phương pháp duy nhất là chữ viết, khiến dung lượng của nó trở nên rất dài. Và việc đọc tiểu thuyết cũng phải tiến hành theo cách chúng ta đọc nhỏ từng đoạn rồi dừng lại, nghỉ một thời gian, và dành thời gian đọc tiếp. Chúng ta, người đọc, hoàn toàn có thể quyết định được tiết tấu và dung lượng nội dung mà chúng ta tiếp nhận trong một khoảng thời gian. Hay nói cách khác, suy nghĩ, tư tưởng của nhân vật hoàn toàn được tác giả thêu dệt nên mà không có bất kỳ giới hạn nào về mặt dung lượng; và người đọc được phép dành ra nhiều thời gian để suy ngẫm, phán đoán về nội tâm và hành động tiếp theo của nhân vật mà không làm mất đi trải nghiệm cá nhân.

Nhưng với phim ảnh nói chung, mọi thứ có hơi khác. Đạo diễn truyền tải nội dung bằng những công cụ mới là hình ảnh động và âm thanh, và phim ảnh bắt đầu xuất hiện đôi nét khác biệt trong việc tận dụng những công cụ của riêng nó để truyền tải nội dung: nội tâm nhân vật được bộc lộ chủ yếu thông qua cử động, ngôn ngữ cơ thể của chính nhân vật đó, và cách họ tương tác với những nhân vật khác nữa. Dĩ nhiên là phim vẫn có thể dùng chính lời độc thoại của nhân vật để phát triển nhân vật như cách thông thường của văn học, nhưng cách làm này không được phép sử dụng quá nhiều do được coi là không tận dụng triệt để thế mạnh mà phim ảnh có ( chúng ta thường gọi nó với cái tên là Show don’t tell ). Khán giả, lúc này được gọi là người xem, đã có nhiều giác quan được kích thích hơn trước, khiến cho việc thưởng thức một tác phẩm trở nên “đã” hơn, “sướng” hơn. Nhưng bù vào đấy, cái giá phải trả chính là họ không còn quyền kiểm soát dung lượng nội dung mà họ thu nhận vào trong một khoảng thời gian nữa, mà điều đó sẽ được quyết định bởi đạo diễn. Bạn cũng không còn quá thoải mái khi muốn tua đi tua lại 1 trường đoạn nào đấy trong phim ( đặc biệt là phim chiếu rạp hoặc TV ), vì khi đó bạn sẽ phải cân nhắc việc trải nghiệm của bạn bị gián đoạn (như việc đang chứng kiến một góc máy tuyệt đẹp ghi cảnh chuyển động của nhân vật, hay một bản soundtrack du dương đang vang lên giữa chừng). Hệ quả là việc bạn cố gắng thấu hiểu một tác phẩm điện ảnh sẽ tốn công sức hơn, và kể cả dành nhiều thời gian để thấu hiểu nó thì hàm lượng kiến thức nó mang lại chưa chắc đã nhiều như một tác phẩm văn học.


Bakemonogatari là một trường hợp đặc biệt khi đề cập tới việc Show don’t tell, nhưng có tôi cảm giác rằng bất cứ cái gì mà Shaft làm ra dù cho có vô lý đến đâu cũng vẫn có thể được mọi người công nhận và cho đấy là “một nét nghệ thuật độc đáo” hay “chất riêng của Shaft dưới sự chỉ đạo của Shinbo”… 
Keiki best girl btw..
Oregairu vốn đã là một tiểu thuyết khó để hiểu, không phải như Bakemongatari là khó vì lối chơi chữ dẫn đến khó đọc, mà bởi cách viết mập mờ của Wataru Watari rất khó khiến người đọc hiểu được suy nghĩ và tâm trạng của nhân vật (đa phần là 8man). Những câu chữ không chỉ đích danh ai, lại còn viết theo phong cách trừu tượng hoá, khiến mọi người phải mất rất nhiều thời gian đọc đi đọc lại để suy ngẫm, phán đoán xem nhân vật đang cảm nhận điều gì, nói tới ai, muốn truyền đạt thông điệp gì, sẽ hành động ra sao ở sau này. Lối viết này, một mặt tạo ra sự tò mò về những diễn biến tiếp theo của bộ truyện (mà hệ quả là chúng ta sẽ móc hầu bao ra để mua những tập tiếp theo), một mặt khác lại biến tác phẩm thành một tiểu thuyết khó hiểu bậc nhất hiện nay. Và cùng với vấn đề về mặt thời lượng khi được chuyển thể, phiên bản anime lại càng trở nên khó thấu hiểu hơn.

Tôi sẽ không nói quá nhiều về cách mà nền công nghiệp anime đang vận hành, mà để cho dễ hiểu thì bạn hãy hiểu rằng vốn để sản xuất ra đa phần anime hiện nay thường đến từ nhiều đối tác khác nhau như nhà xuất bản tiểu thuyết gốc, hay các công ty sản xuất figure. Và theo một lẽ dĩ nhiên, nếu anime thành công thì nó sẽ kích thích ngược lại doanh số bán các sản phẩm liên quan đến anime đó, và các công ty trên sẽ là người hưởng lợi nhiều nhất. Nhưng tác động xấu của cách làm anime kiểu này mà chúng ta có thể thấy rõ nhất hiện nay, đấy là sự xuất hiện của quá nhiều anime trong 1 khoảng thời gian, nhưng chất lượng thì đa phần đều.. tầm thường. Số lượng anime nhiều, dẫn đến vốn cho 1 anime riêng lẻ ít, dẫn đến số lượng tập cho 1 anime ít. Và để đảm bảo rằng anime ít nhất phải có một kết thúc tạm ổn, chúng ta bắt gặp một hiện tượng là rush nhịp độ, bỏ qua tình tiết, chất lượng hoạt hoạ giảm sút.

Oregairu tuy làm rất tốt ở mặt nghe – nhìn, nhưng 12 tập anime cho 5 - 6 tập tiểu thuyết mỗi mùa là quá nhiều, gần như các tình tiết không quá quan trọng sẽ bị lược bỏ, những tình tiết quan trọng thì thường sẽ được rút ngắn ở mức tối đa. Khi so sánh lại nội dung gốc trong phiên bản tiểu thuyết và nội dung ở trong anime thì tôi bất chợt nghĩ rằng có khi ngay từ đầu anime này sinh ra chỉ để thu hút nhiều khán giả mới ( như tôi ), tìm mua phiên bản tiểu thuyết để đọc, chứ không phải là để thổi vào một tác phẩm đã có từ trước một luồng sinh khí mới, một hình thức nghệ thuật mới, mà có thể khiến bộ phim trở thành 1 tác phẩm độc lập, được ngợi ca không khác gì phiên bản gốc của nó, như cách mà Steins;gate đã làm vậy.
Kurisu Makise - Steins Gate - Album on Imgur
Nhắc đến Steins;gate lại làm tôi nhớ đến Kurisu..
Và cả câu nói "El Psy Congroo" chết tiệt của Hououin Kyouma nữa..

3. SEASON 3 VÀ NHỮNG ĐIỀU ĐÁNG MONG CHỜ

Cũng chỉ còn vài ngày nữa là season 3 của Oregairu sẽ chính thức phát sóng tập đầu tiên (mà cũng chính là lý do tại sao bài viết này lại được ra đời ). Tôi thật sự có lý do để đặt kỳ vọng của mình lên cao, nếu không muốn nói là rất cao vào phần cuối này: studio cũ tiếp tục làm phần mới (nhìn qua PV thì cũng thấy chất lượng sẽ ít nhất tương đương với mùa trước), khối lượng nội dung cần chuyển giờ chỉ còn là 3 tập tiểu thuyết, nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những mùa trước đó, soundtrack từ PV mới cũng tạo ra bầu không khí y hệt ngày nào. Nhưng nếu có bài học nào tôi học được trong suốt vài năm trở lại đây thật sự có giá trị nhất, thì đó chính là việc không bao giờ đặt kỳ vọng quá cao lên bất cứ điều gì, vì điều đó chẳng giúp gì cho cảm xúc của bạn ngoại trừ khiến nó trở nên tiêu cực hơn mà thôi. Hãy ngồi xuống; thư giãn; bật trình phát video lên; ngắm nghía từng khung hình; lắng nghe từng câu thoại, từng bản soundtrack; tận hưởng những giờ phút cuối cùng của chuyến hành trình đầy dẫy những sai lầm, nhưng tràn đầy cảm xúc của bộ 3 Hachiman, Yui và Yukino; trầm mình suy tư với những ý nghĩa mà Wataru Watari muốn truyền tải thông qua những chương cuối cùng của tác phẩm này. Và hãy luôn tin rằng:

My Teen Romantic Comedy SNAFU (Oregairu) Season 3 delayed, New ...
“Nếu phần phim này mà dở, chắc chắn sẽ có một cơn phẫn nộ chứa đầy text xuất hiện trên trang blog này”

Tái bút ( vẫn như mọi khi, tôi lúc nào cũng tràn đầy phấn khởi khi viết những dòng này):

P/s 1: Bài viết này dài và thật sự tốn của tôi rất nhiều công sức để viết nó (may quá lịch của season 3 bị hoãn nên tôi vẫn kịp deadline). Tôi nghĩ rằng để đánh dấu việc quay trở lại cái deadblog này thì một bài viết như thế này là hợp lý (hình như đây là bài viết dài nhất tôi từng viết thì phải). Vẫn còn một số chỗ mà khi đọc lại tôi vẫn chưa thực sự thoả mãn (đặc biệt là ở phần 1, cảm giác nó không đúng với tinh thần "tản mạn" lắm mà tập trung vào chính truyện nhiều hơn), nhưng tôi nghĩ rằng nó là cái giá phải trả khi không thường xuyên viết blog.

P/s 2: Tôi nghĩ rằng tôi sẽ tự tạo cho mình một cái deadline, ít nhất là 1 blog 1 tháng hoặc 1 tháng rưỡi, không thì tôi sẽ tự tay chôn cái blog này xuống mất. Hi vọng là tạo deadline sẽ không dẫn tới việc chất lượng bài viết bị giảm sút đi.

P/s 3: Có một cách để chứng minh cho mọi người thấy ảnh hưởng của Oregairu đối với tôi lớn như thế nào: đấy chính là tên của chính trang blog này – Hikari, được lấy theo tên của nhà xuất bản đã mua bản quyền Oregairu và phát hành tại Việt Nam dưới cái tên “Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm”
Nhưng thực ra mà nói thì cái tên Hikari chỉ là cái tên được tôi được tôi dùng tạm để đặt cho trang web chứ cũng chẳng phải là do sự hâm mộ cuồng nhiệt hay gì cả. Đến bây giờ thì tôi cũng lười đặt tên quá nên vẫn cứ để tên web như thế vậy.

Bài đăng phổ biến từ blog này

ĐÁNH GIÁ SUBARASHIKI HIBI: HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM NHỮNG NGÀY THÁNG TUYỆT VỜI

ĐÁNH GIÁ ANGEL BEATS: MỘT TÁC PHẨM TỐT, NHƯNG CHƯA THẬT SỰ HOÀN HẢO